"Đêm trước phiên tòa ly hôn, chồng bất ngờ thổ lộ một câu khiến tôi bật khóc và ôm chặt anh"
Bố thằng Bin đâu, không trông con mà chỉ cắm mặt vào điện thoại? Tôi gào lên với Thanh khi thấy con 2 tuổi xé sách mới. Anh vừa rời máy tính, vội chạy ra dỗ con và bối rối giải thích công việc có vấn đề. Tôi tiếp tục mắng anh, còn anh chỉ im lặng nghe. Đó là chuyện thường ngày trong nhà tôi. Ngày trước, tôi nghĩ yêu nhau thì sẽ không thay đổi, nhưng 4 năm qua, dù Thanh rất nghe lời, tôi vẫn không thấy hạnh phúc. Anh khiến tôi bực bội và tôi không ngừng càm ràm, tự thấy mình cũng như những bà mẹ ngoài chợ. Mỗi sáng, tôi cảm thấy nặng nề khi phải chuẩn bị cơm cho chồng, cháo cho con rồi vội đi làm.
Tối đến, sau một ngày làm việc mệt mỏi, tôi thường trút giận lên chồng. Anh không biết ném tất bẩn vào chậu giặt, cứ để ở giày gây mùi khó chịu. Tôi cảm thấy bực bội vì anh không chỉ bẩn mà còn làm vợ con phải chịu khổ. Tháng này thưởng lại ít ỏi, tôi nghi ngờ anh có đi nhậu nhẹt hay biếu tiền cho bạn bè. Đó chỉ là vài trong số những lời quát mắng thường ngày của tôi. Thanh thì hiền lành, ít khi cãi lại, chỉ im lặng hoặc giải thích nhẹ nhàng. Một hôm, Thanh nhờ tôi đón con, trong khi thường thì anh làm việc này. Tôi bực bội vì nghĩ sao lại phải đón bạn bè, và khi anh gọi bảo tôi mua thêm đồ nhậu, tôi càng không hài lòng.
Tối nay, tôi sẽ vào bếp nấu ăn. Khi bước vào nhà, tôi thấy đôi giày thể thao cũ, đoán ngay là bạn của Thanh, và đã cảm thấy ác cảm. Anh ta vội vàng bắt tay rồi định thơm lên má cu Bin, nhưng tôi hét lên ngăn lại, nói rằng không được làm vậy vì có thể lây bệnh. Anh ta bối rối, và Thanh nhanh chóng giải thích rằng bác sĩ khuyên không nên hôn trẻ con. Tôi không hài lòng nhưng chỉ nói một câu rồi quay vào bếp, nhắc anh ta trông con cẩn thận. Buổi tối đó, tôi đã có nhiều lời lẽ không hay khiến người khách cảm thấy không thoải mái. Tôi thấy Thanh cũng dở, một gã nhà quê không giúp ích gì cho sự nghiệp mà còn tốn kém mua hải sản đãi.
Tôi chê Thanh tay bẩn không được đút đồ cho cu Bin, khiến anh giận dữ đập bàn và bỏ đi. Bữa ăn kết thúc khiến tôi áy náy, nhưng tôi nghĩ đến sự an toàn của con. Đêm đó, Thanh về say khướt, đưa cho tôi đơn ly hôn và tôi tức giận ký mà không hỏi lý do. Tôi nghĩ anh sẽ xin lỗi nhưng không, anh nộp đơn thật. Cả hai im lặng, cho đến đêm trước khi ra tòa, khi cu Bin đã được gửi nội. Thanh ôm tôi và nói rằng anh đã nhường nhịn rất nhiều, không cãi lại để tôi thấy dễ chịu hơn.
Tại sao em không nể mặt anh, đặc biệt là với người đã chăm sóc và giúp đỡ em như vậy? Anh ấy đã lặn lội mang quà hải sản đến mà bị đối xử như thế, thật không công bằng. Anh rất yêu em nhưng không cảm nhận được sự tôn trọng từ em dành cho anh và gia đình. Anh xin lỗi, anh không thể tiếp tục nhường nhịn nữa. Nghe vậy, tôi bật khóc, ôm chặt Thanh, không thể tin mình sắp mất đi người đàn ông tuyệt vời này.
Source: https://afamily.vn/dem-truoc-khi-ra-toa-ly-hon-chong-bong-thu-thi-mot-cau-vi-ngo-vo-da-ngu-nghe-xong-toi-oa-khoc-roi-om-lay-anh-20200211194350423.chn